Đôi mắt đầy vết nhăn trên khuôn mặt xạm nắng gió, đôi bàn chân nứt nẻ tứa máu mỗi đông về, mẹ tôi đó, thô ráp nhưng đẹp diệu kỳ.
Ngay sau khi được chia sẻ lên mạng xã hội, hai bài văn của nữ sinh đạt điểm 10 đã khiến cư dân mạng không khỏi xúc động.
Bài văn thứ nhất là của em Nguyễn Thị Kiều Vân (học sinh lớp 8), sinh ngày 17/01/1997, dự thi môn Ngữ văn ngày 17/9/2010. Bài văn được điểm 10, kèm nhận xét: "Bài viết quá xúc động, cảm ơn con".
Bài văn được viết trên khổ giấy A4, em Nguyễn Thị Kiều Vân đã viết chính về người mẹ đã mất của mình.
Vân mất bố từ nhỏ, khi em 9 tuổi mẹ em đã vĩnh viễn ra đi bỏ em một mình bơ vơ trên cõi đời vì căn bệnh hiểm nghèo.
"Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.
Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời".
Đến khi cô bé biết được mồ côi là gì thì mẹ cô bé đã vĩnh viễn ra đi, cô bé muốn nghe lại những lời mẹ dạy, những lời động viên, khích lệ mỗi ngày nhưng mẹ không còn nữa.
"Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào lòng mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn...
Giá như, tôi được sống thêm với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc!".
Bài văn được viết trên khổ giấy A4, em Nguyễn Thị Kiều Vân đã viết chính về người mẹ đã mất của mình.
Vân mất bố từ nhỏ, khi em 9 tuổi mẹ em đã vĩnh viễn ra đi bỏ em một mình bơ vơ trên cõi đời vì căn bệnh hiểm nghèo.
"Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.
Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời".
Đến khi cô bé biết được mồ côi là gì thì mẹ cô bé đã vĩnh viễn ra đi, cô bé muốn nghe lại những lời mẹ dạy, những lời động viên, khích lệ mỗi ngày nhưng mẹ không còn nữa.
"Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào lòng mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn...
Giá như, tôi được sống thêm với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc!".
Nếu ở bài văn trên là cảm xúc mất mát khi mẹ đã ra đi thì ở bài văn của em Phạm Thị Thu Hà (học sinh lớp 6) lại là niềm hạnh phúc dung dị khi cô bé được ngày ngày trong vòng tay mẹ.
"Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta.
Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy.
Bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ.
Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối.
Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều".
Những tình cảm chan chứa yêu thương, nhưng rất đỗi mộc mạc trong 2 bài văn khiến những ai may mắn còn có mẹ đều tự nhủ: không được làm mẹ khóc dù chỉ một lần!
"Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta.
Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy.
Bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ.
Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối.
Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều".
Những tình cảm chan chứa yêu thương, nhưng rất đỗi mộc mạc trong 2 bài văn khiến những ai may mắn còn có mẹ đều tự nhủ: không được làm mẹ khóc dù chỉ một lần!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét