Các bạn & các em thân mến!
Sau hơn 4 tháng kể từ ngày "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2" được đăng tải (02/02/2013) ledinhduy67.com đã nhận được một số bài viết tham gia của các bạn & các em học sinh các cấp I, II, III...
Với "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2"; đáp án quá dễ nhưng chủ yếu ledinhduy67.com muốn thử tài viết văn với một chút "kinh nghiệm" Anh ngữ của các bạn & các em học sinh các cấp I, II, III mà thôi.
Tuy vậy, quả là... không như ledinhduy67.com mong đợi. Dường như những lớp người của "Thời đại cấp tiến" ngày nay ít để ý đến những gì liên quan đến VĂN...
Và, ledinhduy67.com thiết nghĩ:
- Những lớp người tạm gọi là "Khá giả" của thời đại này phần lớn chỉ biết quan tâm tới việc... "CHƠI" như thế nào cho "Đẳng cấp" mà quên hẳn cả cái VĂN. Bởi vậy, họ dễ mất bình tĩnh khi gặp những vấn đề cần tranh luận bằng lời hay, lẽ phải... vì họ luôn cho mình là... "Kẻ có tiền".
- Những lớp người tạm gọi là "Nghèo hèn" của thời đại này phần lớn chỉ biết quan tâm tới việc "CÀY" như thế nào cho "Đủ gạo" nên họ không thể quan tâm tới cái VĂN. Tuy vậy, họ là lớp người hay nhẫn nhịn nên lời lẽ của họ điềm đạm, từ tốn vì ngại phải xúc phạm đến người khác.
Qua đó cho thấy một thực trạng: "NỀN VĂN MINH NHÂN LOẠI NGÀY CÀNG PHÁT TRIỂN" nhưng "LỚP NGƯỜI KÉM VĂN HÓA TẠI VIỆT NAM NGÀY CÀNG NHIỀU"... Đúng như câu nói từ ngàn xưa của Tổ tiên, Ông bà chúng ta: "VĂN LÀ NGƯỜI - NGƯỜI LÀ VĂN".
("Sự thật mất lòng"; ledinhduy67.com chỉ mong mọi người bình tâm suy gẫm lại để tái tạo lại tính "VĂN MINH, LỊCH SỰ" vốn có từ bao đời nay ở đất nước Việt Nam thân yêu này.)
Bởi vì những lý do trên nên "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2" không thành công như "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU" (Lần I - 24/7/2010).
Về bài tham gia "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2", ledinhduy67.com không chọn được bài nào gọi là... "Đạt chuẩn" để trao giải (ledinhduy67.com thành thật xin lỗi về việc này).
Sau hơn 4 tháng kể từ ngày "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2" được đăng tải (02/02/2013) ledinhduy67.com đã nhận được một số bài viết tham gia của các bạn & các em học sinh các cấp I, II, III...
Với "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2"; đáp án quá dễ nhưng chủ yếu ledinhduy67.com muốn thử tài viết văn với một chút "kinh nghiệm" Anh ngữ của các bạn & các em học sinh các cấp I, II, III mà thôi.
Tuy vậy, quả là... không như ledinhduy67.com mong đợi. Dường như những lớp người của "Thời đại cấp tiến" ngày nay ít để ý đến những gì liên quan đến VĂN...
Và, ledinhduy67.com thiết nghĩ:
- Những lớp người tạm gọi là "Khá giả" của thời đại này phần lớn chỉ biết quan tâm tới việc... "CHƠI" như thế nào cho "Đẳng cấp" mà quên hẳn cả cái VĂN. Bởi vậy, họ dễ mất bình tĩnh khi gặp những vấn đề cần tranh luận bằng lời hay, lẽ phải... vì họ luôn cho mình là... "Kẻ có tiền".
- Những lớp người tạm gọi là "Nghèo hèn" của thời đại này phần lớn chỉ biết quan tâm tới việc "CÀY" như thế nào cho "Đủ gạo" nên họ không thể quan tâm tới cái VĂN. Tuy vậy, họ là lớp người hay nhẫn nhịn nên lời lẽ của họ điềm đạm, từ tốn vì ngại phải xúc phạm đến người khác.
Qua đó cho thấy một thực trạng: "NỀN VĂN MINH NHÂN LOẠI NGÀY CÀNG PHÁT TRIỂN" nhưng "LỚP NGƯỜI KÉM VĂN HÓA TẠI VIỆT NAM NGÀY CÀNG NHIỀU"... Đúng như câu nói từ ngàn xưa của Tổ tiên, Ông bà chúng ta: "VĂN LÀ NGƯỜI - NGƯỜI LÀ VĂN".
("Sự thật mất lòng"; ledinhduy67.com chỉ mong mọi người bình tâm suy gẫm lại để tái tạo lại tính "VĂN MINH, LỊCH SỰ" vốn có từ bao đời nay ở đất nước Việt Nam thân yêu này.)
Bởi vì những lý do trên nên "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2" không thành công như "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU" (Lần I - 24/7/2010).
Về bài tham gia "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2", ledinhduy67.com không chọn được bài nào gọi là... "Đạt chuẩn" để trao giải (ledinhduy67.com thành thật xin lỗi về việc này).
☼ Sau đây là đáp án "CHỮ NGHĨA THẬT KỲ DIỆU 2":
- Cái vịnh mà chú bé John nhắc đến không hề có thật vì đó chỉ là tấm biển... như thế này:
- Cái vịnh mà chú bé John nhắc đến không hề có thật vì đó chỉ là tấm biển... như thế này:
☼ Câu chuyện của hai chú cháu tôi hôm đó:
- Ngày xưa, có một chú bé nọ học giỏi, đạt điểm cao hầu hết các môn nên được Ba Mẹ cho đi du lịch đến một vùng vịnh rất lạ có tên là... Vịnh Cẩm Đài (CAM DAI BAY). Ở đó, chú bé rất thích vì có biết bao cảnh đẹp. Hơn thế nữa, con người ở đây cũng rất lịch sự, văn minh. Các bạn nhỏ ở Vịnh Cẩm Đài rất hòa đồng, thân thiện và hài hước...
Chú bé được đi tham quan khắp nơi. Từ những khu vui chơi dành cho Thiếu nhi đến các công viên, các hồ bơi công cộng. Đặc biệt, ở Vịnh Cẩm Đài đâu đâu người ta cũng treo những tấm biển thông báo hoặc biển cấm bằng cả hai thứ tiếng Việt và Anh.
Một buổi sáng nọ, chú bé được Ba Mẹ đưa đến hồ bơi dành cho Thiếu nhi để bơi cùng các bạn nhỏ. Ở đây, chú bé được vui đùa thỏa thích và làm quen được nhiều bạn mới. Chú bé đang đùa giỡn vui vẻ với các bạn trong hồ bơi thì tự nhiên thấy "mắc tiểu" vô cùng. Chú bé đưa mắt nhìn về phía Ba Mẹ và chợt nhìn thấy tấm biển với dòng chữ: "Chúng tôi sẽ không bơi trong nhà vệ sinh của bạn, xin vui lòng đừng tiểu trong hồ bơi của chúng tôi" ("We won't swim in your toilet, please don't pee in our pool"). Chú bé lập tức dừng cuộc chơi và leo lên khỏi hồ bơi.
Mắc tiểu quá, chú bé không còn thời gian để hỏi Ba Mẹ xem nhà vệ sinh ở đâu nữa mà chạy ngay đến một bụi hoa dâm bụt cách hồ bơi không xa... Chú bé đang tiểu thì nghe giọng nói của một bạn nhỏ người nước ngoài cất lên: "Hey you! Please, don't pee here!" (Này bạn! Xin làm ơn, đừng tiểu ở đây!)
Chú bé giật mình ngoái đầu lại nhưng chẳng nhìn thấy ai cả... Chú bé dụi mắt và nghe tiếng của Mẹ: "Dậy đi con. Sáng rồi... Chúng ta còn đi du lịch nữa chứ!..."
Thì ra, đó chỉ là một giấc mơ của chú bé mà thôi... Chú bé vội vàng nhảy phốc xuống khỏi giường và chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình...
Nghe tới đây, chú bé John hào hứng xen vào:
- "Cháu cũng hay mơ những giấc mơ giống như chú vừa kể. Và, Mẹ cháu nhiều lúc phải thốt lên: "Oh my God!... You peed on my bed". Thế rồi, cứ mỗi tối trước khi đi ngủ Mẹ lại thường nhắc cháu: "John! You do a wee-wee now!". Bây giờ thì cháu ít mơ... "những giấc mơ xấu xí" ấy hơn rồi!...
Chú bé John cười ngặt nghẽo trong vòng tay của tôi. Tôi ôn tồn nửa đùa nửa thật nói với chú bé:
- Có thể do câu chuyện này mà ở Việt Nam mình người ta mới hay viết tấm biển: "CAM DAI BAY" với ý nghĩa giống "PLEASE, DON'T PEE HERE!" hoặc "PLEASE, DON'T URINATE HERE!"
- Sao họ lại không viết: "ĐỪNG TIỂU Ở ĐÂY" hoặc ghi cả hai thứ tiếng Việt và Anh như trong câu chuyện chú kể? - Chú bé John liếng thoắng. - Như vậy, người nước ngoài khỏi phải hiểu lầm.
- Đúng vậy. Nhưng nhiều khi người ta lại không nghĩ tới điều đó cháu à... - Tôi thận trọng đáp - À!... Mà có hiểu lầm như vậy thì chú cháu mình mới có dịp để tranh luận chứ. Phải không?
- Yeaaah! Cảm ơn chú! Bây giờ, chú dắt cháu đi làm quen với mấy bạn nhỏ trong khu phố mình nhé!...
- Được thôi! Chú cháu mình cùng đi!...
- Ngày xưa, có một chú bé nọ học giỏi, đạt điểm cao hầu hết các môn nên được Ba Mẹ cho đi du lịch đến một vùng vịnh rất lạ có tên là... Vịnh Cẩm Đài (CAM DAI BAY). Ở đó, chú bé rất thích vì có biết bao cảnh đẹp. Hơn thế nữa, con người ở đây cũng rất lịch sự, văn minh. Các bạn nhỏ ở Vịnh Cẩm Đài rất hòa đồng, thân thiện và hài hước...
Chú bé được đi tham quan khắp nơi. Từ những khu vui chơi dành cho Thiếu nhi đến các công viên, các hồ bơi công cộng. Đặc biệt, ở Vịnh Cẩm Đài đâu đâu người ta cũng treo những tấm biển thông báo hoặc biển cấm bằng cả hai thứ tiếng Việt và Anh.
Một buổi sáng nọ, chú bé được Ba Mẹ đưa đến hồ bơi dành cho Thiếu nhi để bơi cùng các bạn nhỏ. Ở đây, chú bé được vui đùa thỏa thích và làm quen được nhiều bạn mới. Chú bé đang đùa giỡn vui vẻ với các bạn trong hồ bơi thì tự nhiên thấy "mắc tiểu" vô cùng. Chú bé đưa mắt nhìn về phía Ba Mẹ và chợt nhìn thấy tấm biển với dòng chữ: "Chúng tôi sẽ không bơi trong nhà vệ sinh của bạn, xin vui lòng đừng tiểu trong hồ bơi của chúng tôi" ("We won't swim in your toilet, please don't pee in our pool"). Chú bé lập tức dừng cuộc chơi và leo lên khỏi hồ bơi.
Mắc tiểu quá, chú bé không còn thời gian để hỏi Ba Mẹ xem nhà vệ sinh ở đâu nữa mà chạy ngay đến một bụi hoa dâm bụt cách hồ bơi không xa... Chú bé đang tiểu thì nghe giọng nói của một bạn nhỏ người nước ngoài cất lên: "Hey you! Please, don't pee here!" (Này bạn! Xin làm ơn, đừng tiểu ở đây!)
Chú bé giật mình ngoái đầu lại nhưng chẳng nhìn thấy ai cả... Chú bé dụi mắt và nghe tiếng của Mẹ: "Dậy đi con. Sáng rồi... Chúng ta còn đi du lịch nữa chứ!..."
Thì ra, đó chỉ là một giấc mơ của chú bé mà thôi... Chú bé vội vàng nhảy phốc xuống khỏi giường và chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình...
Nghe tới đây, chú bé John hào hứng xen vào:
- "Cháu cũng hay mơ những giấc mơ giống như chú vừa kể. Và, Mẹ cháu nhiều lúc phải thốt lên: "Oh my God!... You peed on my bed". Thế rồi, cứ mỗi tối trước khi đi ngủ Mẹ lại thường nhắc cháu: "John! You do a wee-wee now!". Bây giờ thì cháu ít mơ... "những giấc mơ xấu xí" ấy hơn rồi!...
Chú bé John cười ngặt nghẽo trong vòng tay của tôi. Tôi ôn tồn nửa đùa nửa thật nói với chú bé:
- Có thể do câu chuyện này mà ở Việt Nam mình người ta mới hay viết tấm biển: "CAM DAI BAY" với ý nghĩa giống "PLEASE, DON'T PEE HERE!" hoặc "PLEASE, DON'T URINATE HERE!"
- Sao họ lại không viết: "ĐỪNG TIỂU Ở ĐÂY" hoặc ghi cả hai thứ tiếng Việt và Anh như trong câu chuyện chú kể? - Chú bé John liếng thoắng. - Như vậy, người nước ngoài khỏi phải hiểu lầm.
- Đúng vậy. Nhưng nhiều khi người ta lại không nghĩ tới điều đó cháu à... - Tôi thận trọng đáp - À!... Mà có hiểu lầm như vậy thì chú cháu mình mới có dịp để tranh luận chứ. Phải không?
- Yeaaah! Cảm ơn chú! Bây giờ, chú dắt cháu đi làm quen với mấy bạn nhỏ trong khu phố mình nhé!...
- Được thôi! Chú cháu mình cùng đi!...
ledinhduy67.com chân thành cảm ơn sự đóng góp, tham gia của toàn thể các bạn & các em .
Chúc các bạn & các em luôn vui, khỏe, Bình an, Hạnh phúc & thành công!
Chúc các bạn & các em luôn vui, khỏe, Bình an, Hạnh phúc & thành công!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét