PAPA - PAUL ANKA
Nguyên tác:
Everyday my papa would work
To try to make ends meet
To see that we would eat
Keep those shoes upon my feet
Every night my papa would take me
Tuck me in my bed
Kiss me on my head
After all my prayers were said
And there were years
Of sadness and of tears
Through it all
Together we were strong
We were strong
The times were rough
But Papa he was tough
And, Mama, she stood beside him all along
Growing up with them was easy
Time just flew on by
The years began to fly
They aged, but so did I
I could tell
Mama wasn't well
And Papa knew and deep down so did she
So did she
And when she died
Papa broke down and cried
And all he could say was: "God, why her? Take me!"
Everyday he sat there sleeping in a rocking chair
He never went upstairs
Because she wasn't there
Then one day my Papa said,
"Son, I'm proud of how you've grown"
He said: "Go make it on your own.
And don't worry! I'm O.K. alone."
He said: "There are things you must do; places you must see!"
His eyes were sad as he...
As he said goodbye to me
Every time, I kiss my children,
Papa's words ring true
He said: "Your children. They live through you.
And they'll grow. They'll leave you, too"
I remember every word my Papa used to say
I kiss my kids and I pray
That they'll think, think of me, that way
Someday...
Chuyển ý:
Mỗi ngày cha tôi phải làm việc,
cố gắng sao kiếm đủ miếng ăn,
cho có đôi giày tôi ấm chân,
giữ gia đình sống luôn đầy đủ.
Cứ hàng đêm tới giờ đi ngủ,
cha đặt tôi nằm xuống tận giường,
và không quên tặng một chiếc hôn,
sau khi tôi xong lời cầu nguyện.
Nhớ những năm dập dồn đủ chuyện,
có đau buồn, có nước mắt rơi,
đi cùng nhau suốt cả buồn vui,
chúng tôi đã vượt qua sóng gió.
Những lúc cuộc đời đầy khốn khó,
chỉ làm cha thêm sức bền dai.
Mẹ ở bên ông suốt cuộc đời.
Đã có họ, chúng tôi chẳng sợ.
Thời gian dần trôi theo cách đó,
năm tháng cứ vầy thoăn thoắt qua.
Tôi lớn khôn họ cũng thêm già.
Phải nói rằng mẹ tôi không khỏe,
và cha biết, cũng buồn theo mẹ.
Ngày mẹ đi cha đã khóc nhiều,
ông gục đầu miệng chỉ dám kêu:
"Lạy Chúa, tại sao nàng từ bỏ
mà không là con, xin nâng đỡ!"
Và hàng ngày ông xuống xích đu,
nằm ngủ vùi trong tiếng gió ru.
cha không hề lên căn gác nhỏ,
vì mẹ tôi không còn ở đó.
Một ngày kia cha nói: "Này con!
Cha hãnh diện con đã lớn khôn."
Rồi ông tiếp: "Con cần tự lập,
cha ở một mình, thôi cũng được!
Con đừng nên lo lắng về cha.
Phải đi nhiều cho thấy trời xa,
có những điều con cần thực hiện."
Mắt ông buồn trong giờ đưa tiễn,
khi đành lòng nói tiếng chia tay.
Lời cha như văng vẳng đâu đây,
cứ mỗi lần tôi hôn lũ trẻ.
Cha từng nói: "Rồi con cũng thế,
các trẻ thơ sẽ sống cùng con,
và tới ngày đã đủ lớn khôn,
chúng cũng phải rời xa con, vậy."
Từng lời cha dặn dò buổi ấy,
tôi vẫn hoài ghi nhớ mỗi khi,
hôn các con, tôi ước nguyện gì
rằng một ngày con tôi cũng sẽ,
nghĩ về tôi theo cách như thế.
Chuyển ý: Nguyễn Tường
NYC, Father's Day, June 19, 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét