†††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††
††† Jesus is died for our salvation! †††
†††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††

††† "Cho"... niềm vui sẽ nhân đôi! †††
††† "Nhận"... nỗi buồn vơi một nửa! †††

Loading...

♥ Search on ledinhduy67's site (Tìm kiếm trên Trang web ledinhduy67):

Thứ Năm, tháng 8 13, 2015

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI ĐƯỢC KỂ

♥†♥ CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI ĐƯỢC KỂ ♥†♥


Jesus, Mary, Joseph con mến yêu!
Xin cứu rỗi Linh hồn chúng con!

Các bạn thân mến,

Chắc các bạn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cái TỰA ĐỀ bài viết và tự hỏi: "Chuyện kể về cái gì? Về ai? Tại sao bây giờ mới kể? Ai đã cấm anh ta kể chuyện này? v.v..."

Đây là một câu chuyện dài về một trong hai sự kiện trọng đại nhất trong đời tôi mà tôi không thể nào quên. Vì cả hai sự kiện này đều liên quan đến sự SỐNG - CHẾT của tôi.

Như các bạn đã biết. Tôi là một người Công giáo. Có thể nói tôi là một người Công giáo "Chính tông"; vì Tổ tiên, Ông Bà, Cha Mẹ của tôi là những người Kitô hữu rất chi là NGOAN ĐẠO. Chỉ nói tới đời Ông Bà, Cha Mẹ tôi thôi thì cả cái Làng Dương Lệ Đông - Triệu Thuận - Triệu Phong - Quãng Trị ai ai cũng đều biết tên và biết Đức độ của Ông Bà tôi.

Tuy vậy, tới thời của tôi lại khác. Khác ở đây không phải là tôi kém Đức độ hơn các vị Tiền nhân mà có thể vì tôi có nhiều Kiến thức Xã hội Chủ nghĩa hơn (Tức là tôi được Thầy giáo, Cô giáo dạy cho biết nhiều thứ khác nhiều so với trong Kinh Thánh). Bởi vậy, tôi là con người CỨNG RẮN hơn mọi Kitô hữu khác... Không phải ai (Kể cả Cha xứ) nói cái gì tôi cũng tin. Gì thì gì tôi cũng kiếm cách xác định rõ mọi việc trước đã... Bởi vậy, Ba Mẹ tôi không mấy ưa cái tính của tôi.

Tuy vậy, đây là lần thứ hai trong đời tôi nhận được ƠN CHÚA và thoát khỏi tai nạn một cách lạ lùng. Câu chuyện thật 100% như sau:

Hôm đó, vào lúc 4 giờ 25 phút chiều 13/5/2012; tôi chuẩn bị đi đón con gái tôi học lớp 5A3 - Trường Nguyễn Viết Xuân - Tp. Vũng Tàu thì có người khách quen tên Sáu đến nhờ kiểm tra gấp cái máy Vi tính để sáng sớm hôm sau cho con mang lên Biên Hòa học nghề. Vì đã đến giờ đi đón con nên tôi nói với chị Sáu:
- Em phải đi đón cháu. Nếu tiện, chị coi nhà cho em một lát. Em về sẽ làm luôn cho chị.
- Ừ... Em đi đi. - Chị Sáu đồng ý ngay.
Tôi vội vàng dắt xe máy ra sân và nói để chị Sáu an tâm:
- Em đi chừng 15 phút thôi. Giờ này chắc chắn bé đã ra trước cổng Trường rồi.
- Ừ. Không sao. Em cứ đi đi kẻo cháu chờ lâu.
Vừa ra khỏi nhà chừng hơn 500 mét, tôi chợt nhớ mình để quên Điện thoại Di động trên bàn làm việc và định quay trở lại thì chợt nghĩ: "Thôi, có chị Sáu coi nhà giùm rồi thì lo gì. Hơn nữa, mình đi có một lát lại không cần sử dụng đến Điện thoại thì quay về làm chi cho tốn thời gian...". Vậy là tôi tăng ga phóng xe đi...

Đến Trường thì con gái tôi đã đứng đợi trước cổng. Tôi vội nói với con gái:
- Lên xe đi. Ba phải về liền. Có khách sửa máy Vi tính đang đợi ba ở nhà đó.
Con gái tôi vâng dạ rồi vội vàng đội nón Bảo hiểm và leo lên xe. Tôi vô số, lên ga quay đầu xe chạy đi... Thật tình, trong lòng tôi lúc ấy cũng không an tâm lắm vì cứ nghĩ: "Biết đâu chị Sáu ngại gì đó rồi không ngồi ở trong nhà mà đi ra trước cổng thì có hai đứa bé hàng xóm đang chơi trong nhà tôi nghịch phá cái gì thì cũng hơi mệt chuyện..." Vì vậy, tôi chạy xe với tốc độ trên 60 Km/giờ. Nói chung, mọi ngày tôi cũng có lúc cao hứng chạy xe với tốc độ đó hoặc có khi hơn 70 Km/giờ trên đường Cao tốc 3 Tháng 2 (đường 51C) nên con gái tôi và tôi cũng cảm thấy bình thường.

Khi tôi và con gái còn cách nhà hơn 1 Km thì tai nạn xảy ra. Chiếc xe tải nhỏ chạy phía trước tôi (đang chạy trong phần đường dành riêng cho xe hai bánh) đột ngột leo lên lề đường mà không hề bật đèn xi-nhan (Vì nhà của tài xế xe tải ở trong khu vườn kế bên đường). Trong tích tắc, tôi vội nhấp thắng và đánh tay lái sang trái để tránh không cho xe máy và hai cha con tôi lao vào dưới gầm xe tải...

Tôi vẫn nhớ như in cái giây phút đó. Không hiểu sao trong đầu tôi lại lóe lên ý nghĩ: "Phen này hai cha con chết chắc nếu không có Chúa và Đức Mẹ chở che...". Thật tình, tôi cũng chẳng còn kịp nghĩ gì hơn vì sự việc xảy ra quá nhanh. Ngay cả việc gọi DANH CHÚA tôi cũng chẳng kịp gọi lúc đó...

Có thể do vừa nhấp thắng vừa đánh tay lái sang trái nên chiếc xe máy theo quán tính nghiêng sang phải và lật nhào xuống đường. Chân phải của tôi bị chiếc xe máy đè lên. Con gái tôi văng ra khỏi xe máy chừng hơn 1 mét. Chưa hoàn hồn, tôi nhoài người hỏi lớn:
- Con có sao không? - Trong đầu tôi lúc đó cứ nghĩ rằng con gái tôi chắc sẽ bị gãy tay chân chứ chẳng chơi.
- Con không bị gì cả. - Bé trả lời vẻ mặt chưa hết sợ hãi.
- Tới đây ba coi thử. - Tôi nói gần như ra lệnh.
Con gái tôi bước tới gần tôi. Quan sát dáng đi của con, tôi đoán chắc bé không bị gì nên an tâm hơn... Tạ ơn Chúa!... Lúc này tôi mới quan tâm tới cái chân của mình đang bị kẹt dưới chiếc xe máy không thể tự rút ra được...
- Ba có bị gì không ba? - Con gái tôi hỏi như muốn khóc.
- Chắc ba bị gãy chân rồi. - Tôi nói vì tự cảm nhận có gì đó bất thường với cái chân phải của tôi.
- Giờ làm sao mà về đây ba?... - Con gái tôi hỏi tôi, giọng bé lúc đó như muốn khóc.
- Đành phải chờ thôi con. Ba quên điện thoại ở nhà rồi. Không có điện thoại thì không thể nào gọi cho mẹ hay các cô của con tới được... - Tôi nói tới đó rồi ngưng bặt. Tôi không muốn con gái lo lắng hơn...

Vừa lúc đó, có một tốp 3 - 4 người chạy xe máy ngang qua; tôi vẫy tay cầu cứu. Tốp người nhìn cha con tôi rồi đi thẳng. Tôi hiểu: Ở Việt Nam phần lớn là vậy. Họ sợ khi có chuyện sẽ bị các Cơ quan có trách nhiệm làm phiền nên họ hạn chế việc giúp người bị nạn... Vậy là tôi phải cố vẫy tay cầu cứu bao nhiêu lượt người nữa đi qua...

Kể từ lúc cha con tôi bị nạn tới giờ chắc cũng độ gần 5 phút. Hai cha con tôi không được ai giúp đỡ... Xăng từ chiếc xe máy của tôi chảy ra và lan rộng dần trên mặt đường. Lúc này, tài xế xe tải đã cho xe tải vào hẳn trong vườn nhà và im hơi lặng tiếng bên trong. Song hình như anh ta có nói gì đó nên thấy người nhà anh ta kéo nhau ra xem...

Vừa lúc có một người đàn ông hơn tôi chừng 4 - 5 tuổi chạy xe máy ngang qua. Thấy tôi vẫy tay gọi, anh ta ngập ngừng rồi chạy đi. Song, hình như lương tâm anh ta không cho phép nên anh ta vòng xe trở lại chỗ tôi. Vừa gạt chống dựng xe máy anh ta vừa hỏi:
- Anh bị có nặng lắm không?
- Dạ, chắc em bị gãy chân. - Tôi đáp và tiếp - Nhờ anh dựng chiếc xe lên giúp em.
Người đàn ông nhấc chiếc xe máy của tôi lên để tôi kéo chân ra ngoài. Rồi anh ta giúp tôi dựng chiếc xe lên bên cạnh chỗ tôi đang ngồi. Tôi vội nói với anh ta:
- Nhờ anh dựng xa ra một chút. Ở đây xăng đổ nhiều quá em hơi ngại... - Tôi nói với anh ta như vậy vì thời gian đó ở Việt Nam hay có những vụ xe máy tự bốc cháy.
Người đàn ông hiểu và thông cảm cho tôi nên "Ừ... Ừ..." rồi dắt chiếc xe của tôi ra xa hơn chừng 2 mét. Anh ta quay lại chỗ tôi đang ngồi và hỏi:
- Nhà anh có gần đây không?
- Dạ gần. - Tôi quay người chỉ tay về phía nhà tôi rồi tiếp - Nhà em ở sau vườn cây gần Bùng binh Nguyễn An Ninh thôi. Gần tới nhà mà bị tai nạn mới khổ.
Suy nghĩ một lát, người đàn ông đề nghị:
- Hay anh để tôi chở cháu về rồi cháu gọi người nhà đến đưa anh về.
Lúc đó tôi không suy nghĩ gì hơn nên gọi con gái lại gần rồi dặn con:
- Con về nhà, lấy điện thoại của ba để trên bàn Vi tính rồi gọi cho các cô. Rồi con ở nhà coi nhà. Con nhớ nói với cô Sáu là ba bị tai nạn rồi để cô đem máy Vi tính đi nơi khác sửa nha!
Con gái tôi "Vâng dạ" rồi lủi thủi leo lên xe máy của người đàn ông tốt bụng... Người đàn ông chào tôi rồi nổ máy chạy đi. Tôi nhìn theo bóng con gái xa dần...

Lúc người đàn ông đi khuất hẳn tôi mới sực nhớ số Điện thoại Di dộng của vợ tôi. Hơn nữa trước tới giờ con gái tôi chưa bao giờ tự gọi điện thoại nên tôi sốt ruột không biết bé có gọi được cho ai không... Vậy là tôi lại phải một phen nữa vẫy tay cầu cứu người đi đường... Cũng như lúc đầu mới bị tai nạn; chẳng ai thèm dừng lại. Lúc này tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng. Chẳng lẽ mọi người vô tâm đến vậy sao?... Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn tin sẽ có người khác quan tâm tới hoàn cảnh của tôi...

Thế rồi có một chàng thanh niên tuổi chừng 18 - 19 chạy xe máy đến gần. Tôi vẫy tay gọi. Chàng thanh niên dừng xe lại ngay và sốt ruột hỏi tôi:
- Chú bị có nặng không chú? Chú cần cháu giúp gì không?
- Chắc chú bị gãy chân. - Tôi chỉ vào chân phải của tôi tiếp - Chú chỉ nhờ cháu cho chú mượn điện thoại để gọi cho người nhà của chú đến... Chú để quên điện thoại ở nhà...
- Nhà chú có xa đây không? - Vừa hỏi chàng thanh niên vừa lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần - Số mấy vậy chú?
Tôi đọc số điện thoại di động của vợ tôi; chàng thanh niên bấm số rồi giao điện thoại di động cho tôi. Tôi cầm máy và báo cho vợ tôi nơi xảy ra tai nạn rồi giao trả điện thoại di động lại cho chàng thanh niên. Chàng thanh niên tỏ vẻ lo lắng nói với tôi:
- Thật tình, cháu đang đi công chuyện. Nhưng thấy chú như vậy... Thôi để cháu gọi Taxi đến rồi cháu đưa chú đến Bệnh viện...
- Cảm ơn cháu. Đợi người nhà chú đến đưa chú đi cũng được... Cháu có việc thì cứ đi đi... Chú cảm ơn cháu nhiều!
- Chú ơi!... Chú có mang tiền theo không chú? Trong túi cháu chỉ còn hơn 200.000 đồng thôi. Cháu sợ xuống Bệnh viện không đủ.
- Trong ví chú chỉ có hơn 300.000 đồng. Chú đi đón bé nên không mang theo nhiều...
- Vậy thì được rồi chú. Cháu gọi Taxi rồi đưa chú xuống Bệnh viện Lê Lợi luôn. Đừng để lâu không tốt đâu chú...

Lúc này, tôi "Ừ..." cho qua chuyện để chờ người nhà đến... Chưa đầy 3 phút sau thì em gái tôi đến nơi. Chị Sáu cũng chở con gái tôi đến. Chiếc Taxi mà chàng thanh niên gọi cho tôi cũng vừa trờ tới...
- Vợ chú tới rồi hả? - Chàng thanh niên vội hỏi.
- Không. Em gái của chú đó.
- Vậy, có em gái chú rồi. Cháu đưa chú xuống Bệnh viện. - Chàng thanh niên vừa nói vừa mở cửa xe Taxi.
Lúc này, mọi người bắt đầu xúm lại xem nhiều hơn. Em gái tôi nhờ hai người đàn ông đi chung xe giúp đưa chiếc xe của tôi về nhà tôi. Họ đồng ý. Còn tôi được chàng thanh niên dìu lên xe Taxi.

Đến Bệnh viện Lê Lợi, tôi hỏi tài xế Taxi bao nhiêu tiền thì chàng thanh niên giục tôi:
- Chú cứ đề cháu. Chú lê ra gần cửa để Hộ lý đưa chú vào phòng Cấp cứu đi đã...
Thực tình lúc đó tôi đưa tay móc cái ví ở túi sau cũng hơi khó. Vã lại, mấy cô Hộ lý cũng đang muốn làm cho xong nhiệm vụ nên tôi đã làm theo ý của chàng thanh niên...

Khi các cô Hộ lý đẩy Băng ca vào phòng Cấp cứu; chàng thanh niên thanh toán tiền Taxi rồi ngồi đợi bên ngoài. Tôi bắt đầu thấm mệt nên nằm nhắm nghiền mắt chờ đợi tới lượt vì lúc đó có hai ca tai nạn khác (một phụ nữ chết khi vừa đưa vào phòng cấp cứu và một thanh niên bất tỉnh nhân sự). Khoảng chừng hơn 5 phút sau, một vị bác sĩ đến hỏi thăm tôi. Tôi kể sơ qua vụ tai nạn. Vị bác sĩ xem sơ qua chân tôi rồi đi về bàn làm việc... Ít phút sau, vợ tôi đến. Tôi hỏi vợ tôi có gặp chàng thanh niên ngồi bên ngoài không...
- Có. Em tới thì gặp anh ta ngồi bên ngoài, em hỏi thì anh ta chỉ vô đây.
- Em ra trả lại tiền Taxi cho anh ta đi... Hồi nãy anh chưa kịp trả thì Hộ lý đưa vô đây rồi...

Vợ tôi vội vã chạy ra ngoài nhưng chàng thanh niên đã rời khỏi Bệnh viện. Như vậy là tôi không kịp cảm ơn và trả lại số tiền Taxi cho chàng thanh niên tốt bụng. Đến bây giờ tôi cũng không thể biết được anh ta ở đâu, tên gì. Tôi chỉ còn một cách là luôn cầu mong cho anh chàng thanh niên đó được Thiên Chúa trả công bội hậu...

Sau khi thăm khám, nẹp định hình tại phòng Cấp cứu. Tôi được chuyển xuống khoa Ngoại nằm chờ... đến sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, qua một loạt thăm khám, chụp X-Quang, chẩn đoán... Bác sĩ khoa Ngoại cho tôi đi bó bột và nằm viện theo dõi... Nhưng, một điều kỳ lạ mà tôi tự cảm nhận là từ lúc bị tai nạn cho đến lúc về giường bệnh tôi không hề cảm thấy đau đớn. Nhìn tôi, tất cả mọi người nằm chung phòng ai ai cũng ngạc nhiên...

Những ngày tiếp theo tôi cũng không hề cảm thấy đau mặc dù có những lúc chân căng cứng trong lớp bột bó từ bàn chân lên tận bắp vế. Những lúc như vậy tôi chỉ cảm thấy như mình khó thở hơn. Tôi nói với bác sĩ hiện tượng đó vào sáng ngày thứ hai sau khi nhập viện. Bác sĩ nắm ngón chân cái bàn chân bị tai nạn nhấc hỏng cả chân tôi lên cao rồi hỏi.
- Anh cảm thấy thế nào?
- Dạ, sáng nay thì nó chưa có hiện tượng đó nên không biết. Nhưng nâng lên như vậy thì hình như nó có vẻ thoải mái hơn.
- Vậy thì lấy gối hay vật gì rồi đặt chân lên cao hơn xem sao. Lúc nào mỏi thì lại bỏ xuống giường. - Bác sĩ nói và đi sang giường bệnh khác.
Tôi bảo vợ tôi kiếm vài thứ rồi kê chân cao theo lời bác sĩ... Suốt ngày hôm đó hiện tượng căng cứng xảy ra ít hơn. Nhưng lúc chân căng cứng thì tôi vẫn bị khó thở...

Sáng hôm sau, bác sĩ trực khám đầu ngày đến khám cho tôi và nói:
- Trường hợp của anh chắc phải mỗ chứ bó bột thì hơi lâu lành.
- Ủa? Vậy sao bác sĩ không kiểm tra xác định mỗ ngay từ đầu mà bây giờ mới nói vậy? - Tôi hơi cáu hỏi lại vì nghe thấy cụm từ "chắc phải mổ". Lúc đó tôi nghĩ "chắc phải mỗ" tức là chưa có một quyết định gì chắc chắn cả...
- Tùy anh thôi. Nếu để bó bột như vậy thì lâu lành...
Thấy cách giải thích của bác sĩ hơi kỳ cục... Tôi bực bội nói:
- Thôi, mai bác sĩ cứ cho em về. Có gì em xuống mỗ chứ nhà em không còn tiền. Có mỗ thì tụi em cũng phải đi vay mới có...
Vị bác sĩ im lặng đi sang giường bệnh khác. Mấy bệnh nhân nằm mấy giường kế bên trố mắt ngạc nhiên... Họ ngạc nhiên vì nhiều điều chứ không phải riêng thái độ của tôi... Chiều hôm đó, bác sĩ gọi vợ tôi lên viết giấy xác nhận "Tự ý xin xuất viện". Sáng hôm sau, tôi gọi Taxi do con trai người bạn gần nhà đưa tôi về nhà.

Hai ngày ở nhà, tình trạng sức khỏe của tôi không khá hơn mà cũng không tệ hơn... Tuy vậy, tôi nói với vợ tôi:
- Mai chắc phải đi kiểm tra lại. Có gì thì xin mỗ luôn. Nhưng xin Chúa cho sao gặp ca mỗ của bác sĩ Bình thì quá tuyệt. - Tôi nói vậy vì nghe rất nhiều người khen bác sĩ Bình mỗ rất mát tay chứ thật tình chưa biết mặt bác sĩ bao giờ.

Sáng hôm đó, tôi trở lại Bệnh viện Lê Lợi. Sau khi khám, chụp X-Quang thì tôi yêu cầu được mỗ. Bác sĩ xem kỹ phim chụp rồi đồng ý cho tôi nhập viện để chuẩn bị mỗ vào sáng hôm sau vì hôm đó các bác sĩ phòng Mỗ bận họp Chuyên khoa (chỉ mỗ cho các trường hợp Cấp cứu). Vậy là tôi được đưa về phòng bệnh nằm chờ mỗ... Suốt chiều hôm đó, nghe tôi than vãn hay bị khó thở khi chân căng cứng; bác sĩ thủ thuật quyết định xẻ bột rồi găng gạc thun bên ngoài để lúc chân căng cứng thun giãn ra tôi sẽ không bị khó thở nữa...

Ngày mỗ đã đến. Tôi được đưa đến cửa phòng mỗ. Tôi nằm trên Băng ca; vợ tôi giúp tôi thay đồ để vào phòng mỗ. Phút chốc, một phụ tá đẩy Băng ca đưa tôi vào hành lang chờ. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lạnh thấm dần khắp thân thể. Vài phút sau, tôi được đưa vào phòng mỗ. Không biết cảm giác của những người đã "bị" vào phòng mỗ như tôi ra sao... Riêng tôi thì cảm thấy choáng ngợp... Choáng ngợp vì sự lạnh lẽo do máy điều hòa kết hợp với các dụng cụ kim loại sáng bóng... Nó làm cho tôi cảm thấy rờn rợn...

Tôi được chuyển lên nằm trên bàn mỗ. Ngay lúc đó một bác sĩ phụ tá cất tiếng hỏi:
- Bác Bình ơi! Ca này gây mê hay gây tê?
Nghe hai tiếng "bác Bình" tôi mừng như mở cờ trong bụng... Vậy là an tâm rồi. Chắc chắn ChúaĐức Mẹ đã nhậm lời tôi (hoặc ít ra thì ChúaĐức Mẹ đã nhậm lời vợ và con gái tôi)...
- Cả hai. Vừa đủ thôi! - Bác sĩ Bình trả lời.

Bác sĩ gây mê bảo tôi ngồi dậy và cúi gập người ra phía trước cho sống lưng càng cong càng tốt rồi châm kim gây tê vào vùng xương cùng, xương cụt gì đó...
- Có đau không? - Bác sĩ hỏi.
- Dạ không... Chỉ hơi tê thôi. - Tôi đáp.
Bác sĩ xe xe kim rồi làm gì thêm tôi không biết. Tôi chỉ cảm nhận chân phải tê dần, tê dần. Trong lúc đó các phụ tá khác chuẩn bị mọi thứ để tháo bột cho việc mỗ xẻ...

Bác sĩ gây tê bảo tôi nằm xuống và dang hai tay ra hai bên... Lúc đó, đột nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Chúa Jesus đang bị kéo hai tay dang ra trên Thập giá và tôi lẩm nhẩm: "Lạy Chúa Jesus! Hôm nay con nằm đây dang hai tay ra để mong các bác sĩ chữa lành vết thương cho con. Nhưng ngày xưa Chúa đã vì chúng con mà chịu bao thương tích và chịu đóng đinh trên Thập giá để chữa lành Linh hồn chúng con. Xin Chúa tha thứ tội lỗi cho chúng con!"

Các bác sĩ phụ tá truyền dịch vào cả hai tay tôi và căng tấm màn xanh ngang bụng tôi. Tôi không còn nhìn thấy các bác sĩ khác làm gì nữa. Lúc này, tôi mất hết cảm giác từ phần thắt lưng xuống chân. Bác sĩ gây mê bắt đầu chụp thuốc mê cho tôi. Một bác sĩ khác điều chỉnh đèn mỗ. Ánh đèn sáng rực làm tôi nhắm mắt lại. Có thể lúc đó tôi bắt đầu ngấm thuốc mê...

Tôi không xác định được mình đang tỉnh hay đã mê... Tôi chỉ nhớ lúc đó tôi được tiếp nhận một luồng sáng kỳ lạ. Tôi chỉ biết luồng sáng chói lòa với ánh bảy sắc cầu vồng tỏa từ tâm ra ngoài. Tiếp đó tôi thấy ba người mặc áo chùng trắng, trên đầu có vòng hào quang xuất hiện. Bên phải là một cụ già râu tóc bạc phơ tay cầm nhành huệ nở hoa trắng muốt. Đứng giữa là một người đàn ông chừng 32 tuổi, tóc hung đỏ xoăn nhẹ để dài quá vai với khuôn mặt hiền từ nhân hậu với con chim bồ câu trắng đang đậu trong lòng bàn tay phải. Bên trái là một phụ nữ nhỏ hơn cụ già chừng 10 tuổi có nét đẹp phi thường mà tôi không thể nào diễn tả được; tôi chỉ nhớ rõ trên vòng hào quang của người phụ nữ có 12 ngôi sao sáng lấp lánh. Cả ba người nhìn tôi rất lâu mà không ai nói một lời nào. Cụ già mỉm cười rồi đưa nhành huệ đến trước mặt tôi. Lúc đó, tôi cảm nhận được hương thơm ngào ngạt. Hương thơm tỏa ra khắp phòng; mùi hương thơm gấp trăm nghìn lần hương hoa huệ mà tôi đã từng được ngửi... Người phụ nữ ra hiệu với cụ già đưa nhành hoa huệ cho mình. Nhận được nhành hoa, người phụ nữ ngắt lấy một cánh hoa, xé nhỏ rồi rãi lên chân phải của tôi... Tôi cảm nhận chân phải mình nóng ấm lên. Hơi ấm lan dần khắp cơ thể tôi... Người đàn ông đứng giữa bất ngờ tung chú chim bồ câu lên cao. Tôi cảm tưởng chú chim bồ câu bay lượn một vòng trên bầu trời xanh thẳm rồi quay trở về đậu trong lòng bàn tay người đàn ông.

Vào giây phút đó, tôi thấy cả ba người cùng mĩm cười rồi ra hiệu tạm biệt tôi. Tôi không nói được lời nào mà chỉ ra dấu cảm tạ cả ba vị đã đến thăm tôi. Ba người biến mất vào vầng sáng chói lòa cũng như lúc xuất hiện. Lúc này tôi mới nghe văng vẳng bên tai giọng nói trong trẻo, dịu dàng của người phụ nữ: "Con sẽ ổn thôi. Không phải lo sợ gì cả. Nhưng con không được kể chuyện này với ai cả. Nhớ nghe con!". Sợ người phụ nữ không nghe thấy, tôi cố nói thật lớn: "Dạ. Con nhớ rồi!..."

Vừa trả lời với người phụ nữ xong thì tôi chợt bừng tỉnh. Tôi cảm nhận sự va chạm của bác sĩ trên chân phải tôi. Tôi nghe tiếng bác sĩ Bình nói với bác sĩ phụ tá:
- Anh khâu nốt mũi còn lại. Tôi đi nghỉ một lát.
- Vâng. Anh cứ đi nghỉ đi.

Giờ đây tôi mới thật sự mở mắt nhìn xung quanh. Các bình dịch truyền đã được gỡ khỏi tay tôi tự lúc nào tôi không hề hay biết. Hai tay tôi cũng đã được cho về trạng thái đặt xuôi theo người. Tôi nhấc tay phải lên dụi mắt. Một bác sĩ nói với tôi:
- Còn một tí nữa là xong. Ổn rồi.
Nghe thấy hai từ "Ổn rồi" tôi chợt rùng mình. Chẳng lẽ cả Gia đình Thánh Joseph đã đến thăm tôi sao? Nhưng những lời căn dặn vẫn văng vẵng trong đầu tôi. Đúng là thật rồi. Tôi thầm cảm tạ Thánh Bổn mạng Joseph đã cùng Chúa Jesus và Đức Mẹ đến với tôi ngay tại bàn mỗ.

Mọi việc xong xuôi. Tôi được đưa ra phòng Hồi sức... Tôi tỉnh lại khá nhanh nên khoảng 10 - 15 phút tôi đã được đưa về giường bệnh... Tôi lại được truyền dịch và tiêm kháng sinh. Độ hai giờ sau bác sĩ đến thăm bệnh cho tôi và hỏi:
- Anh có đau nhức không.
- Dạ không.
- Nếu không đau thì khỏi tiêm thuốc giảm đau. Tiêm thuốc giảm đau có hại lắm. Nhưng thôi, tôi cứ cho anh thêm thuốc uống. Lúc nào đau thì uống; còn không thì thôi. Nếu đau nhức quá thì nói người nhà báo với tôi. Tôi sẽ cho thuốc tiêm.
- Dạ.

Vậy là trong toa thuốc uống hàng ngày của tôi có thêm 3 viên Paracetamol. Tôi vẫn nhận nhưng không hề uống. Những bệnh nhân nằm ở các giường kế cận cứ ngạc nhiên hỏi tôi:
- Anh không đau nhức chút nào sao? Sao anh cứ bỏ thuốc giảm đau ra riêng một gói vậy?
- Nếu anh không đau thì bảo với họ khỏi lấy thuốc giảm đau...
- Có thêm bao nhiêu tiền đâu... Với lại đem về làm kỷ niệm cho vui. - Tôi cười đáp và nói cho họ biết từ lúc bị tai nạn đến giờ tôi không hề cảm thấy đau. Ai cũng ngạc nhiên vì phần lớn họ đều bị đau nhức thậm chí còn sốt hai ba ngày sau khi mỗ...

Tôi chỉ biết cầu nguyện và tạ ơn Chúa Jesus, Đức MẹThánh Joseph đã gìn giữ, chở che hai cha con tôi trong tai nạn lẫn trong cuộc sống...

Sau một tuần theo dõi và điều trị, tôi được xuất viện về nhà... Tuy không đau nhức nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi thì các thứ nẹp vít bên trong làm cho chân tôi cảm thấy hơi khó chịu... Và, những cảm giác khó chịu cứ giảm dần theo thời gian. Bây giờ, sau hơn 3 năm với nẹp vít trong chân. Tuy chưa ngổi xổm được như xưa, nhưng tôi đã trở lại hoạt động gần như bình thường. Đó cũng nhờ Hồng ân Thiên Chúa đã ban cho tôi và gia đình mỗi ngày.

Sáng nay, trong giấc ngủ tôi mơ thấy Thánh Joseph đến bên tôi và nói: "Thời giờ đã đến. Con có thể nói ra những gì con đang muốn nói". Tôi giật mình tỉnh giấc và nghĩ rằng Chúa Jesus, Đức MẹThánh Joseph muốn tôi kể lại chuyện này nên tôi lập tức ngồi vào máy Vi tính để kể hết đầu đuôi câu chuyện cho các bạn nghe...

Tôi không biết trong tai nạn của tôi Thiên Chúa có dấu chỉ gì không. Song tôi chỉ hy vọng qua câu chuyện thật 100% của tôi. Các bạn sẽ Tôn thờ Thiên Chúa mãnh liệt hơn và Yêu thương tha nhân nhiệt thành hơn.

Nguyện xin Thiên Chúa ban muôn Hồng ân cho gia đình các bạn!

- Vũng Tàu, 13/8/2015 -
Joseph Lê Đình Duy

Stumble
Delicious
Technorati
Twitter
Facebook
Yahoo
Reddit
Feed

2 nhận xét:

  1. Cam on cau chuyen cua ban. Chuc ban va gia dinh luon binh an trong hong an Thien Chua Ba Ngoi va Me Maria, cung cac Tha'nh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn đã ghé thăm blog!...

      Chúc bạn cùng toàn thể gia đình luôn vui, khỏe, Bình an, Hạnh phúc & thành công trong cuộc sống với muôn Hồng ân Chúa và Đức Mẹ Maria.

      Xóa


♥ Cảnh báo:

Đầu tư Online có thể không thích hợp cho tất cả mọi người.
Vì vậy, hãy đảm bảo rằng bạn hiểu đầy đủ về các rủi ro liên quan.
Bạn nên xem xét khả năng tài chính mà lựa chọn Website phù hợp với mình.
Luôn lưu ý rằng lợi nhuận càng cao thì rủi ro càng lớn.
Bạn phải luôn luôn xem việc "Bảo toàn Nguồn vốn"
mục tiêu hàng đầu trong Đầu tư Online.

♥ Donate:

Please make a Donation so I can keep helping People just like You.
Every little bit helps!  :)
You can even use your Credit Card!... Thank you very much!
(https://www.paypal.me/ledinhduy67)
- Yahoo or Skype nick: ledinhduy67 -

♥ Labels (♥ TÌM BÀI VIẾT THEO TỪ KHÓA ♥):

3gp files (1) Advertisements (1) AlertPay (2) Anh ngữ (7) Animals (1) Anti (9) Audio (8) Ban (1) Bạn có biết? (187) Bank Online (6) Bank System (4) Bảo mật (1) BBAN (2) Beautiful Pictures (13) Beer (1) Beliefs (1) BIC (2) BitCoin (8) Bitcoin Miner (6) BitCoin Mining (7) BTC (10) Card (2) Card màn hình (2) CashBar (6) Casino (1) Catholicism (40) Câu đối (1) Cây thuốc quanh ta (64) Charles Darwin (4) Chân lý (6) Chân lý Công giáo (56) Chấn thương (2) Chia sẻ (62) Chia sẽ (1) Children (25) Cho vay Trực tuyến (1) Cigarettes (1) Co giật (1) Code (10) Converter (6) CPM (1) Crack (27) Cuộc sống quanh ta (57) Currency Trading (14) Dạy con (16) Dân gian (14) Dictionary (1) Did you know? (186) DogeCoin (2) Download (1) Driver (1) Đái dầm (1) Đại học (12) Đáp án (42) Đau bao tử (3) Đau bụng (3) Đau dạ dày (3) Đau lưng (1) Đau răng (5) Đầu tư Trực tuyến (12) Đề thi (30) Địa lý (4) Đố vui (21) Đố vui có thưởng (20) Đông dược (7) Động kinh (1) Đông y (82) ĐTDĐ (4) Đu đủ (4) Earning Online (5) Earning Online News (57) Eastern Medicine (83) English (8) Exchange (3) Faucet (3) FaucetBox (3) Finance (3) Fonts (1) Forex Trading (12) Free (1) Fun (20) Fun Quiz (21) Gai cột sống (2) Game (2) Gan (2) Ghost (4) Giải đáp (2) Giải độc (5) Giải thưởng (14) Giải trí (26) Giấc ngủ (1) Google-Adsense (1) GPT (1) Gương soi (15) Hài hước (1) Hạnh phúc (17) Hardware (1) Hệ điều hành (4) Hiểu để sống Đạo (5) Ho (4) Hóa học (5) Học làm người (10) Hosting (1) Hotspot (1) Html (1) Huyết áp (2) HYIP (17) I Share (7) IBAN (2) IDM (3) Internet (14) Introduce Yourself (1) Investment (10) Joiner (2) KaraOke (1) Key (17) Key Free (13) Keygen (18) Khoa học (41) Kids (21) Kiếm tiền trên mạng (31) Kiếm tiền trực tuyến (34) Kinh doanh (17) LibertyReserve (1) Licence Key (20) Lịch sử (6) LiteCoin (1) Lừa đảo (14) (6) Make money online (61) Mãng cầu xiêm (1) Mathematics (23) Mắt (2) Mặt trái Xã hội (12) Media (1) Medicine (12) Mẹo vặt (4) Miễn phí (2) MMO (112) Mụn nhọt (1) Music (12) Nature (1) Ngâm rượu (2) Ngân hàng Trực tuyến (1) Ngọc Hương (1) Nhạc phim (1) Nhật ký (116) Nhức đầu (3) Nói lắp (1) Notifications (5) Novels (1) Office (2) Online (2) Ổ đĩa ảo (1) Parent (7) Parenting Tips (16) Payment Proofs (42) PayPal (5) Payza (1) Perfect Money (7) Phần mềm (7) Phim ngắn (1) Phong độc (1) Phụ đề (1) Poems (5) PTC (32) PTC News (9) PTD (6) PTP (7) PTR (8) PTS (3) PTU (7) Puzzle with Prizes (10) Quà tặng cuộc sống (128) Quảng cáo (2) Remote (1) Rip (1) Russian (1) Scam (7) Science (32) Search site (2) Security (8) Share (55) Share link (5) Short links (2) Sinh vật (5) Software (80) Splitter (2) Stammering (1) Subtitle (2) Suy nhược Thần kinh (2) Sự thật (29) SWIFT (2) Tai biến (1) Tài chính (2) Tâm linh (10) Tập đi (1) Té ngã (3) Tetris (1) Thảo dược (5) Thần đồng (1) The Best CashBar (6) Thiên nhiên (7) Thiếu máu (1) Thiếu nhi Nga (1) Thiếu sắt (1) Thông báo (5) Thơ (9) Thủ thuật (40) Thuyết Tiến hóa (5) Thư pháp (2) Thực phẩm (4) Tiếng Anh (1) Tiết niệu (1) Tiểu đường (1) Tiểu thuyết (1) Tin tức Thế giới (1) Tips & Tricks (38) Toán (23) Toddler (1) Tool Auto Click (1) Tổ tiên loài người (4) Tốc ký (2) Trading (5) Traffic (4) Trẻ em (28) Truyện ngắn (2) Tuổi mới lớn (11) Tự điển (1) Tử vi (2) TV Online (1) Ung thư (11) UniKey (1) Văn (4) Văn hóa (9) Video Clip (18) VietKey (1) Vietnam News (52) Viêm họng (1) Viêm xoang (1) VirtaPay (6) Virus (1) Vui cười (1) Vui vui (3) Wallpaper (1) Webshots Desktop (1) WiFi (4) Windows 7 (16) Windows Vista (13) Windows XP (18) Wine (1) World News (44) Y học (20) Zip / Post code (1)

♥ Introduce Myself:

IP
†††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††

ĐIỆN TỬ, VI TÍNH LÊ DUY
Số: 2/4B - Trần Bình Trọng - P. Nguyễn An Ninh - Tp. Vũng Tàu
Điện thoại: 064.2470267 - Cell phone: 098.7723967 - 096.8977967
Email: ledinhduy67@yahoo.com.vn & ledinhduy67@gmail.com

Chuyên: Sửa chữa phần cứng, Cài đặt phần mềm máy Vi tính, Laptop.

Nhận:

- Crack bản quyền WINDOWS XP Sp2 vĩnh viễn (Crack trực tuyến qua Internet bằng TeamViewer 4.1 Portable). Được Microsoft chính thức cấp KEY mới, có thể Update lên WINDOWS XP Sp3 và các phiên bản cao hơn...
- Chế tác CD, VCD, DVD theo yêu cầu của khách hàng.
(Kể cả gởi đi các tỉnh xa)

Đăng ký Crack & Update Windows XP Sp2 trực tuyến qua Internet:
Giá trọn gói: 11.99 USD

†††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††††

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *